mắt xanh mê hoặc
Đọc truyện Mắt Xanh Mê Hoặc Chương 10: Ánh mắt quen thuộc Chương 11: Vị ngọt của điệu Waltz Chương 12: Thân mật cứu được một màn Chương 13: Đó là một hiểu lầm Chương 14: Thì ra là em Chương 15: Em là người phụ nữ của tôi
Đọc truyện Mắt Xanh Mê Hoặc - Tác giả Sa Gia Tiểu Bối: ên một tiếng, nơi tiếp xúc có chút nóng lên, khiến cô khó chịu. "Bảo bối, không lẽ em muốn nam nhân của em bị mất mặt bên ngoài" Tay Ngải Đăng rất dùng sức, áo lót đã bị cởi ra, buông lỏng tr
Mắt Xanh Mê Hoặc Được 7.00 / 10 từ 14 phiếu bầu. Những ai ưa thích thể loại siêu sủng thì truyện Mắt Xanh Mê Hoặc của tác giả Sa Gia Tiểu Bối sẽ không làm các bạn thất vọng.
Xanh lá cây và cam - gam màu của những nét chấm phá rực rỡ vào mùa lạnh. Nhiều người vẫn nghĩ những gam màu tươi sáng như xanh lá cây và cam chỉ phù hợp cho không khí ngày hè nhưng thời trang không có giới hạn, bất kể mùa nào trong năm, bạn vẫn có thể mặc đẹp với hai
Tròng kính đổi màu đáp ứng nhu cầu thời trang, thẩm mỹ với chức năng đổi màu theo điều kiện môi trường. Ngoài ra, tròng kính Elements Photo Grey có thiết kế mặt phẳng và tích hợp lớp phủ siêu ván SHMC cùng với tính năng ngăn UV, ánh sáng xanh giúp bảo vệ mắt hiệu quả
Site De Rencontre Chat En Ligne Gratuit. MẮT XANH MÊ HOẶC -Tác giả Sa Gia Tiểu Bối-Thể loại Hiện đại, siêu ngọt, siêu sủng, sắc, HE-Độ dài 44 chương -Cặp đôi Loan Tiêu Tiêu x Ngải Đăng Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Câu chuyện nói về mối tình ngọt ngào giữa Loan Tiêu Tiêu và Ngải Đăng. Chuyện tình giữa cô tiểu thư xinh đẹp và anh chàng tổng giám đốc mang dòng máu lai của dòng họ Magnus. Loan Tiêu Tiêu từ nhỏ đã như một cô công chúa vô ưu vô tư trong sự bảo bọc, che chở của cha mẹ và anh trai, cho đến một ngày cô bé gặp được một cậu bé mắt xanh đang đứng đơn độc một mình. Vốn tính tình cởi mở, cô cứ nằng nặc lôi kéo cậu bé ấy về nhà mình. Có lẽ là duyên phận, dù chỉ ở bên nhau trong mấy ngày ngắn ngủi cũng đã làm trái tim lạnh giá của Ngải Đăng cảm thấy ấm áp, nhưng ấm áp không kéo dài được bao lâu thì anh đã phải rời đi. Nhìn nước mắt Loan Tiêu Tiêu rơi vào ngày mưa tầm tã năm đó, miệng vẫn không ngừng gào lên tên anh làm tim anh đau nhói, nhưng biết làm sao khi bản thân còn quá bé nhỏ, anh không thể chống lại được thế lực của cha mình. Ngải Đăng tự nói với bản thân sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi anh sẽ quay lại tìm cô công chúa nhỏ của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, khi cả hai đã trưởng thành, ý nghĩ không ngừng quay lại cố hương tìm người xưa cứ bùng cháy trong lòng anh. Cho đến khi anh nhìn thấy bức tranh về đôi mắt màu xanh của tác giả G. Anh lại không ngừng tìm kiếm về tác giả đó, giống như anh có thể nhìn thấy hình bóng của cô bé ngày xưa thấp thoáng ở người vẽ tác phẩm đó. Và linh cảm của anh hình như chưa bao giờ sai. Nhưng Ngải Đăng lại không biết rằng sau sự cố anh rời đi năm xưa, Loan Tiêu Tiêu trải qua cú sốc quá lớn dẫn đến hôn mê khiến cho Loan Tiêu Tiêu hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi chàng hoàng tử Ngải Đăng ngày bé của cô. Trong ký ức mơ hồ cô chỉ có thể thấp thoáng thấy một đôi mắt xanh u buồn và cô độc, đó cũng là lý do Loan Tiêu Tiêu đặc biệt yêu thích màu xanh. .............."Chúng tôi không thương con bé? Lời này từ đâu nói vậy, chẳng lẽ bảo con bé đi làm sớm chính là không thương nó sao?" Loan Thần Thiên có chút tức giận, cảm giác giống như nói chuyện với người không nói lý lẽ vậy. "Đúng vậy"..............Truyện này siêu siêu ngọt, siêu sủng, sủng một cách quá đáng luôn. Sóng gió gì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi vì cuối cùng hai người vẫn hạnh phúc bên nhau. Truyện này chống chỉ định với những ai không thích kiểu nữ chính bánh bèo, yếu đuối nhé, vì đọc chịu không nổi đâu. Nam chính thì đúng chuẩn soái ca rồi. Truyện tương đối nhẹ nhàng, thịt thà cũng chút chút, thích hợp đọc thư giãn. Nguồn fb Review Ngôn Tình.
Edit Kakulinbeta Quảng Hằng"nói thực ra, hiện tại Loan Tiêu Tiêu với chức vị bá tước phu nhân của gia tộc Magnus thì vẫn chưa đủ tư cách , bởi vì thân phận của cô không xứng đôi cùng Ngải Đăng. Nhưng ta ngoài là một bá tước, ta còn là một người cha , ta cũng muốn mình đủ tư cách để làm một người cha, con hiểu không?"Ngải Đăng vẫn như trước không chút nào né tránh nhìn chăm chú vào cha đang ngồi phía sau bàn."cô ấy không thích hợp làm bá tước phu nhân, nhưng lại thích hợp làm vợ của con, làm cảng tránh gió phía sau con, vấn đề này liên quan đến luật bù trừ, biết cách nắm giữ như thế nào không cần cha phải dạy con chứ, từ nhỏ con vố đã thong minh, ba cũng hy vọng cô bé Tiêu Tiêu đó cũng hiểu chuyện như con.”Trong ánh mắt Bá tước Kerr Ôn mang tia nhìn lạnh lẽo không mấy thân thiết, đây có lẽ là lần đầu tiên ngồi nói chuyện cùng Ngải Đăng? thì ra loại cảm giác này không Đăng kinh ngạc nhìn sự thành khẩn của cha, không có dối trá, không có che dấu, dung trái tim trao đổi với trái tim. Anh có chút không được tự nhiên nhìn cha mình gật gật đầu, thì ra cha thật sự biết mình cần là cái gì, cũng đúng, làm sao cha lại không biết chứ, ông ta đã trải qua bao năm tháng, địa vị cao tới đâu, thân phận dù tôn quý như thế nào cũng không sánh bằng một cái nhăn mày, một nụ cười, bởi vì đó mới là hạnh phúc đích thực."Sắp xếp cho cha cùng cha mẹ Tiêu Tiêu gặp mặt đi, con trai sắp đính hôn, lão già như cha đây cũng nên cống hiến một chút phải không?" Bá tước Kerr Ôn đứng ở phía sau Ngải Đăng vỗ vỗ bờ vai của anh."Cám ơn ngài, cha" Ngải Đăng nói thật lòng, tuy rằng cho tới nay anh thấy cách nhìn của cha đối với mình cảm thấy không quan trọng, nhưng giờ khắc này trong lòng mình vẫn vui sướng, tình yêu nếu như có thể được sự chúc phúc của người thân, thì ra là đẹp như thế này."Về phần Katerine, bà ấy sẽ không quấy rầy gì các con đâu, chuyện đó con có thể yên tâm.""Vâng." Cha nhắc đến bà ta vào lúc này, chẳng qua hy vọng anh có thể nể tình ông mà buông tha Katerine. Nhưng, không ai có thể tổn thương Tiêu Tiêu mà không phải chịu nhận hậu quả gì, bà ta đương nhiên sẽ nhận được trừng bóng lưng Ngải Đăng đi ra cửa , trong lòng bá tước Kerr Ôn vừa vui mừng lại vứa khổ sở không rõ, chuyện tình của ông không thể hoàn thành vậy cứ để cho con ông hoàn thành đi, ông không lấy được hạnh phúc thì cứ để cho con ông hạnh phúc ngày thứ hai, Tiêu Tiêu đang chuẩn bị ra Ngải Đăng đón mẹ, thì trong vườn hoa gặp được người rất ư là quỷ dị , phải nói đó đích thực là một dị đầu kết nơ con bướm màu hồng phấn thật to, mặc trên người chiếc váy màu hồng nhạt của công chúa, cả người toàn bộ đều trắng nõn nà .cô gái nhìn thấy Ngải Đăng, ánh mắt sáng lấp lánh, hét lớn"Anh Ngải Đăng, Anh Ngải Đăng, Adele rất nhớ anh nha!"Ngải Đăng một bên che chở Tiêu Tiêu tránh khỏi tập kích của cơn lốc màu hồng, một bên cau mày thật chặt, đứa ngốc này sao lại đến đây. cô gái tên Adele bởi vì quán tính lão đảo thiếu chút nữa đã ngả sấp xuống. Nhưng lập tức xoay người tiếp tục đánh về phía Ngải Đăng, cười haha! Chạy nhanh đến trước mặt ngừng lại, không hiểu nhìn chăm chăm Tiêu Tiêu trong lòng Ngải Đăng, sửng sốt khoảng vài giây đồng hồ, chu miệng lên hỏi"cô là ai? Tôi chưa từng gặp chị" .Tiêu Tiêu tựa vào vai Ngải Đăng nhìn cô gái trước mặt tựa như con búp bê lớn, quay đầu nhìn Ngải Đăng, cô bé này hẳn là có quan hệ gì với Ngải Đăng? Đây hoàn toàn khác hẳn phong cách ngày thường của anh nha, sao Ngải Đăng lại có thể quen cô bé này."cô thật không lễ phép , anh Ngải Đăng, cô ấy không để ý tới em, không để ý đến em kìa, anh đừng thích cô ấy được không, anh?" Adele lại chuyển bộ mặt rất chi là háo sắc đến, cẩn thận hỏi Ngải này Tiêu Tiêu mới phát hiện có chỗ nào đó không được bình thường, cô bé này hành vi cùng tuổi tác rất không tương xứng, nếu người nghe chỉ nghe cô nói chuyện còn tưởng rằng cô chỉ mới mấy tuổi thôi. Nhưng nhìn cô rất chi là lớn ah! đoán rằng cô khoảng mười mấy đến hai mươi tuổi .Ngải Đăng không trả lời Adele mà chỉ hỏi lại cô một câu "Bruce đâu?""Anh ấy đi tìm Tony cho Adele " Tony là chó yêu của Adele, một chú cún đáng yêu của khách quý áo hồng này, đến chỗ nào cô đều mang theo nó."cô đi tìm anh trai cô đi" Ngải Đăng không nghĩ mình sẽ lãng phí thời gian với con nhóc ở nơi đây, trực tiếp ra lệnh."không muốn mà, em muốn anh Ngải Đăng cơ." Adele lắc đầu, mở đôi mắt thật to nhìn Tiêu Tiêu tay trong tay của Ngải Đăng, anh Ngải Đăng chưa bao giờ cho mình thân đến như vậy, nhưng vì sao người này có thể?Chẳng lẽ hiện tại Ngải Đăng ca ca có thể cho người khác làm như vậy ?Adele thử tính vươn tay ra nắm lấy Ngải Đăng, lại một lần nữa vô tình bị gạt bỏ ra. Điều này làm Adele rất mất hứng, mếu máo sắp khóc, Tiêu Tiêu nhìn cô bé mà rất đỗi buồn cười khóc đến một phen nước mũi, nước mắt lẫn lộn , vẻ mặt đó hoàn toàn không muốn che dấu, không làm ra vẻ gào Tiêu lấy khăn từ trong tay mình đưa cho cô, nhưng Adele không thèm để ý và đón nhận, còn đứng chắn trước mắt Tiêu Tiêu, vừa khóc vừa kêu gào,"Dựa vào cái gì cô có thể chạm vào người ta, hu hu, người quái dị, hu hu, cô xấu chết đi được.""Phốc" Tiêu Tiêu rốt cục nhịn không được cười phá ra, cô bé này rất vui nha! Ngay cả mắng chửi người cũng không biết, thật giống như 1 đứa bé nha, cô có linh tính cô bé này ở cùng với Dạ Bố Trí thật hợp nha,"Adele, đủ rồi!" Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu về, nghiêm khắc nhìn con nhóc ngốc cố tình gây sự kia, càng ngày càng quá mức, bây giờ lại còn học công kích người khác?"Ô ô, anh mắng em, em chờ anh thật lâu, anh vừa về thì liền mắng em, hu hu." Adele vừa khóc vừa tủi thân."Adele, sao em lại chạy đến nơi đây?" Nghe được tiếng khóc của cô gái, ngườ thanh niên đang ôm chú chó nhỏ từ phía sau chạy đến, là Bruce mà lần trước Tiêu Tiêu đã gặp qua trong yến như là thấy cứu tinh của mình , ôm anh trai của mình khóc lợi hại hơn nữa, vị khách quý màu hồng đang ôm lấy anh trai kêu gào."Khụ, được rồi, được rồi, Adele đừng khóc, khóc sẽ không đẹp" Giống như vỗ một đứa bé, Bruce thuần thục vỗ lưng em gái mình, làm cho cô thở bình thường lại. Câu nói thực đúng là dùng được, Adele khóc thút thít vài cái rồi ngừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn mếu máo ủ rủ nhìn sự thân mật của hai người trước mặt."Bruce, hãy trông nom tiểu muội của cậu thật tốt." Ngải Đăng nói xong lôi Tiêu Tiêu vào người nhìn hai người rất thân thiết đi về hướng cửa xe, Tiêu Tiêu còn không ngừng nhìn quanh về phía sau, Bruce thật xứng với thiên chức anh trai ah!, Có trách nhiệm có thể sánh bằng Thần Thần, lại săn sóc em gái như vậy ."đang nhìn cái gì?""cô ấy là Adele có phải hay không. . ." Tiêu Tiêu chỉ chỉ đầu mình khoa tay múa chân vài cái."Trí lực của Adele chắc hẳn có chút vấn đề" Quả nhiên giống như Tiêu Tiêu nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy thật là có chút đáng tiếc."Adele thích anh?" Tiêu Tiêu chế nhạo nhìn Ngải Đăng, không nghĩ tới Ngải Đăng còn rất được các bé gái hoan nghênh Đăng ngậm miệng không biết trả lời như thế nào, con nhóc ngốc kia sẽ gây phiền toái cho mình. Vươn tay ôm chầm Tiêu Tiêu, hôn lên môi mang theo ý cười của cô, dùng hành động thực tế cho thấy lòng mình là thuộc về chạng vạng, Tiêu Tiêu mang theo vài thứ ở bên ngoài về nhà, Dạ Bố Trí ngồi ở trên sô pha xem tivi, trên màn ảnh đang chiếu phim hoạt hình, tuy rằng ngôn ngữ hoàn toàn không thông, nhưng Dạ Bố Trí vẫn xem một cách ngon lành . Cầm bộ áo tắm mới mua đưa cho Dạ Bố Trí thay, thuận tiện vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn đã ăn no."Bé cưng à." Ngải Đăng nói chuyện điện thoại xong đẩy cửa bước vào, ngồi vào sô pha nhìn Tiêu Tiêu đang giúp Dạ Bố Trí mặc quần áo nói"Bạn của em tìm được rồi"thì ra Tiểu Vũ trong lúc vô tình phát hiện Khắc Tra Thế lại cón dây dưa cùng cô gái khác, vì thế suy sụp tinh thần, thất vọng rời nhà đi ra ngoài, ngàn dặm xa xôi quay về Trung Quốc tìm Tiêu Tiêu, may mắn sau lại bị Ngải Đăng phái người đi tìm được đúng lúc, nếu không ở trên đường phiêu bạt, một cô gái bị tổn thương vì tình không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu."Vậy Tiểu Vũ hiện tại sao rồi?" Tiêu Tiêu kéo kéo quần áo Ngải Đăng, có chút lo lắng. Bị người yêu phản bội Tiểu Vũ hiện tại sẽ thương tâm đến mức nào a!''Cùng bác trai cùng nhau ngồi trên phi cơ đến Na Uy, có thể ngày mai sẽ đến .""Baby?" Tiêu Tiêu có chút kỳ quái, không nghe Baby nói muốn tới a, chẳng lẽ là bởi vì rời không được mẹ sao?"Đúng, còn có an hem nữa.” Ngải Đăng tiếp tục bỏ lại một quả bom nặng kí."Thần Thần cũng tới? !""Ừm, tới tham gia lễ đính hôn của chúng ta, bé yêu à."** * *Tiểu Vũ cùng Tiêu Tiêu gặp nhau có thể nói là thiên địa chấn động, Tiểu Vũ vừa xuống máy bay nhìn thấy Tiêu Tiêu, từ lúc rời nhà đến bây giờ vẫn đều chịu đựng, nước mắt cũng khống chế không nổi rồi, Tiêu Tiêu lại là một người đa cảm, nhìn thấy bạn thân của mình khóc đến lợi hại như vậy, nước mắt của mình cũng nhịn không được nữa , vì thế mọi người liền nhìn thấy cảnh hai cô gái giống như sinh ly tử biệt ôm nhau khóc thật là thảm Đăng nóng nảy, thân thể Tiêu Tiêu còn chưa được khỏe, khóc như vậy sao được, đôi tay mạnh mẽ đem người trong lòng đoạt lấy , nhưng hai cô gái nhỏ lại ôm chầm nhau, làm sao đều phân không ra."Bé cưng à, đừng khóc nữa mà." Ngải Đăng giống như người hầu cầm khăn tay đi theo bên cạnh, Loan ba ba ở trước mặt con rể cố giả bộ vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng duy trì không nổi, căn bản không chú ý đến hắn nhưng bây giờ vẫn là có cảm tình a."Được rồi, được rồi mà, các con cũng thật là, trước công chúng lại dọa người như vậy." Hà Thanh Lăng kéo cái khăn cho hai cô gái lau nước mắt, chuyện cũng đã xảy ra, sao lại khóc thành như vậy, ánh mắt Tiêu Tiêu đều sưng đỏ ."Khụ, Tiêu Tiêu bảo bối, con đón cha như vậy sao!""Baby" Tiêu Tiêu ủy khuất kêu một tiếng, trong ánh mắt còn ẩn chứa nước mắt."Tiêu Tiêu bảo bối, mau tới đây cho cha một gương mặt thật xinh đẹp xem nào,cha nhớ con sắp chết rồi!”Loan Thần Thiên rảnh rỗi ở một bên, đành phải kéo em rể qua một bên nói chuyện, hỏi tình trang hiện tại của hôn lễ, từ sau khi xác nhận quan hệ của Tiêu Tiêu cùng Ngải Đăng, quan hệ hai người này càng ngày càng tốt, không chỉ ở trên thương trường, ngay cả trong cuộc sống cũng tìm được đề tài chung." Vết thương của Tiêu Tiêu lành chưa?" Nhìn thấy em gái vui vẻ hẳn là không có vấn đề rồi, sớm đã nói với ba ba ở cùng Ngải Đăng là không có vấn đề."Vâng, Tiêu Tiêu gần như hết hẳn" Ánh mắt Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu cực kỳ ôn nhu, không cách Tiêu Tiêu quá xa."À, lễ đính hôn ngày kia đều đã chuẩn bị xong? Có gì cần giúp đỡ không?" Có em rể làm người ta yên tâm đến thế, Loan Thần Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái." Sắp xếp xong cả rồi, chỉ là tiệc gia định mà thôi.""Ừm, chỗ ở cậu cũng không cần phiền toái, trước khi ba tôi đến đã mua một căn nhà rồi" Loan ba ba nghĩ rằng con rể là nửa người Na Uy, muốn cho con gái ở nhà mẹ đẻ để yên tĩnh và tốt nhất ở địa phương này về sau có ủy khuất gì đó, cho dù không cần thì thỉnh thoảng mình đến đây du lịch ngẫu nhiên cũng không thể dùng."Ừm, có cần gì thì cứ nói với tôi , hoặc là trực tiếp gặp Phi Lực là được"Cả nhà Loan gia đều đến Na Uy rồi, lúc này Ngải Đăng cũng không ngăn cản được Tiêu Tiêu dời qua ở cùng gia đình, đành phải an ủi mình cho Tiêu Tiêu một không gian riêng trước hôn nhân, bởi vì tục lệ kết hôn ở Na Uy quy định đăng ký trước khi kết hôn phải đính hôn trước, mà sau nghi thức đính hôn khoảng nửa năm mới cử hành hôn lễ, nhưng ở Na Uy, thật ra đính hôn cùng kết hôn ý nghĩa không khác nhau lắm .Tiêu Tiêu cùng Tiểu Vũ giống như trước, thường kéo nhau nằm ở trên giường kể cho nhau nghe những chuyện trong lòng mình, tâm tình Tiểu Vũ đã bình phục rất nhiều, nhưng thật ra Tiêu Tiêu không thể tin được KHắc Tra thâm tình đến thế saolaij có thể phản bội Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ nói thực kiên định, chỉ kém không bắt gian tại trận . Hai người cứ như vậy hàn huyên cả đêm, kết quả ngày hôm sau thời gian đi thử lễ phục cũng đến muộn, Tiêu Tiêu còn nằm vùi ở trên giường không dậy Đăng quấn cả chân lẫn người lại, sau đó bế ra ngoài, Tiêu Tiêu cứ mơ màng bị bế đến phòng thử trang phục như thế, Ngải Đăng chọn mấy bộ lễ phục rồi tự mình giúp cô đổi áo.
Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Vì một khi đã yêu nhau thì tất cả trong mắt họ đều sao anh lại yêu em đến như vậy, tại vì em có một sức hút mãnh liệt khiến anh phải điên đảo....
^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Page 1 of 15 1 ← 2 3 4 5 6 → 15 Next > CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Thể Loại Cực Sủng, sắc, cực ngọt ngào *Chú ý* Các bạn có thích có người sủng các bạn vô đối ? Nâng niu các bạn lòng bàn tay, luôn đứng đầu các nguy hiểm chỉ để bảo vệ bạn an toàn ? Nếu các bạn thích, mời xem. Còn nếu các bạn thích sủng vô đối, ngọt ngào vô đối, xin mời nhìn bên tay trái nhấn back chương 45 Tác Giả Sa Gia Tiểu Bối Nguồn ******************* 【 văn án 】 Người của em có chút cứng rắn, nhưng cười với em, Người của em có chút tàn nhẫn, những đối với em ôn nhu, Người của em có chút khép kín, nhưng ngoại trừ em, Người của em có chút ngượng ngùng, bất quá chỉ em có thể xem. Mời xem nữ chủ tao nhã như thế nào làm cho Tổng giác đốc cứng rắn lạnh lẽo của tập đoàn xuyên quốc gia biến thành mềm mại, ôn nhu. " sơn móng tay ?" " " " muốn thử ?" "Bé con, hay là cần" "Đến đây, đến đây" "Bé con, đừng. . . . À, được" Nhân vật chính Loan Tiêu Tiêu Angelia, Ngải Đăng EdenMagnus Last edited by a moderator 1/8/14 CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 1 Ngày đầu gặp mặt Edit Ngọc Lưu Ly Beta Hàn Lạc " là ai?" Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu , khuôn mặt phấn nộn nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng ta cũng khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn. Thấy nam hài đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào được ?" Người con trai vẫn nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn , bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của rồi, dài dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho . "Phanh" Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở mặt đất, hoàn toàn nghe được tiếng khóc như mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng ngồi dưới đất . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , khuôn mặt hồng nhuận xuất đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nanh cười toe toét nhìn . Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra chút tơ máu. khóc! Ngải Đăng cảm thấy cùng các bé khác có chút giống nhau, khác bị đẩy ngã đều khóc lớn chỉ chạy tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy , lại a dua phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, lên tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn váy , cẩn thận chống tay đứng lên. " thích người khác chạm vào sao? Thần Thần cũng thích, có điều Thần Thần để cho em chạm vào nha!" Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, thích lấy và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng là tự nhiên biết hiển nhiên lập tức rời . " có đói bụng , em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho ăn nhé?" Tay bé mang theo lấy lòng đưa đến trước mắt , trong lòng bàn tay mềm mại là khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của . Dù thích cùng người tiếp xúc nhưng lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay bé kia truyền đến khiến ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay bé . khuôn mặt nanh tròn tròn, ánh mắt to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng nhìn , tràn đầy lấy lòng, tim của , mềm nhũn góc. "Ăn ngon , thử xem" Trong tiếng là nồng đậm làm nũng. ". . . . . ." chỉ nhìn , nhưng lần này lại đẩy ra. "Hì hì" chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới tay , đôi bàn tay to trắng nõn đưa ra ngoài, ôm lấy . "Thần Thần, em chờ lâu nha" Mang theo nồng đậm tiếng làm nũng. " có lỗi" giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với cao hơn vài cái đầu, dễ dàng đem bé kia bế lên. là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời , bé cũng đồng ý, vất vả tìm được người bạn cùng chơi đùa, mới cần về nhà đâu. "Thần Thần, em muốn về !" Thân mình nhắn ở trong lòng nam hài càng ngừng giãy dụa muốn xuống dưới. "Nghe lời" nhàng vỗ vỗ mông . "Thần Thần, ấy đáng thương , em gặp ấy nãy giờ cũng lâu rồi, nhưng thấy ai đến đón ấy, chúng ta dẫn ấy về nhà được " Loan Tiêu Tiêu nhu nhu cầu xin. Trong con ngươi Loan Thần Thiên bắn ra ánh sang sắc bén, tầm mắt chuyển đến người cậu bé ngồi ở cư xá ven đường. Nơi này là khu biệt thự cao cấp, có thân phận đặc biệt, là vào được , đương nhiên đứa bé này phải là đứa bé lạc đường, huống hồ người mặc âu Âu phục màu bạc được may đo khéo léo, nhìn là biết bản thân là tiểu thiếu gia. Lại nhìn vẻ mặt cầu xin của em , bất đắc dĩ dụ dỗ "Tiêu Tiêu, cậu ấy có lạc đường, mẹ bảo Dì Lưu làm món bánh kem vị chocolate em thích nhất kìa, thôi" "Ô ô, Thần Thần, muốn đâu" Cái miệng nhắn của Loan Tiêu Tiêu lúc này mím chặt lại, hai tay dụi dụi mắt giả vờ khóc lên. Chịu nổi nhất là chiêu này của con bé, biết là giả khóc, nhưng vẫn là đau lòng muốn chiều theo nó. Khuôn mặt nhắn này luôn chứa biểu tình phong phú, cao hứng bĩu môi, giả làm mặt quỷ; tức giận mân mê cái miệng xinh có thể mím chặt lại. Có khi lại bướng bỉnh làm cho muốn nổi trận lôi đình, có khi lại làm cho người ta buồn cười, cười to thôi. Nếu hôm nay mạnh mẽ mang , khẳng định trở về liền ôm mẹ khóc giống như gặp phải thiên đại ủy khuất. Mẹ vừa thấy tiểu tâm can của mình khóc như thế, chừng cũng theo khóc ngừng, đến lúc đó khổ rồi, bị cha nghiêm khắc chất vấn . "Tiêu Tiêu, vậy em hỏi chút có nguyện ý theo chúng ta về nhà hay ?" Loan Thần Thiên chắc canh cậu bé này theo Tiêu Tiêu, trong mắt cậu bé lạnh như băng, cũng nhìn lầm. Ngải Đăng nhìn màn hài hòa trước mắt, có chút chói mắt, Chàng trai này dường như rất bé con này a, bằng cũng bận tâm cảm thụ của , kiên nhẫn dụ dỗ . Mà cũng là ỷ vào người con trai kia nuông chiều mới dám kiêng nể gì hồ nháo như vậy, ra có người quan tâm thương cảm giác tốt như vậy, giống như chính mình, vĩnh viễn đều bị ghét bỏ, chỉ sợ quan tâm đều là dối trá nịnh hót. Nhìn bé loạng choạng thân mình tròn vo hướng tới, có chút khẩn trương, nếu, nếu như là , có lẽ có được cảm giác ấm áp ? "Em mang về nhà được ? Dì Lưu biết làm thiệt nhiều thức ăn ngon cho chúng ta ăn, đến ăn thử xem nhé. . . . . ." "Được" "Còn có nha, phòng của em có con ngựa gỗ, cha mới cho em. . . . . . A, đồng ý rồi sao?" Tiêu Tiêu kịp phản ứng, cao hứng chạy ngược trở lại nắm lấy tay Loan Thần Thiên giật nảy mình. Ngải Đăng mặt chút thay đổi, mặt lên tia đỏ ửng khả nghi . Đây là khu biệt thự ba tầng xây ở sườn núi, hàng rào tinh xảo giống như ngăn chia với đại hoá bên ngoài, con đường mòn với hồ phun nước bên cạnh có chút hòa hợp, nhưng càng ra nét độc đáo của nó. hàng rào cao,thanh nhã có loài dây leo hoa nở xinh đẹp biết tên như trang trí thêm nét tinh xảo cho hàng rào, trong vườn hoa mơ hồ có thể thấy cái bàn đu dây làm bằng gỗ, biệt thự này cùng với những ngôi biệt thự khác ở gần đó giống nhau, mang nét kiến trúc của nước Pháp cổ lãng mạn kiểu nông thôn điền viên, vách tường bên ngoài còn treo hai cái đèn kiểu cung đình ở hai bên, hành lang gấp khúc, kéo dài, đình viện bày trí trang nhã. Ngải Đăng thấy sống mũi cay cay nhớ tới ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh như băng hoàn toàn có chút hơi ấm kia, thấy bé giãy dụa từ trong lòng người con trai kia xuống dưới, vọt vào nhà. "Mẹ, Baby, Tiêu Tiêu trở lại" kêu to chạy thẳng vào trong nhà , Ngải Đăng nhìn thấy trong đôi mắt của Loan Thần Thiên mang theo ý cười vội vã đuổi theo thân ảnh bé. Thanh Lăng gần như là theo bản năng đón lấy đứa con đáng của , thương vuốt ve chiếc nơ hình con bướm đầu con . “Tiêu Tiêu nhanh vào rửa tay,hôm nay mẹ có làm món bánh Gato mà con thích ăn nhất đó.” "Mẹ, con mới quen được người bạn " vội vàng khoe. Chỉ vào Ngải Đăng vào theo ở phía sau. Hà Thanh Lăng nhìn thấy bên cạnh con trai của là đứa bé ngoại quốc, trắng nõn tuấn tú, đôi mắt to màu lam cảnh giác nhìn , tóc là màu vàng nâu , rất giống con búp bê mua cho Tiêu Tiêu tuần trước. "Con là bạn của Tiêu Tiêu , đúng hay " ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Ngải Đăng. "Hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi, ha ha, bộ dạng của con thực đáng " Ngải Đăng đưa mắt nhìn sau lúc lâu lại nhíu mi nhìn về phía Loan Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáp lại nụ cười tươi, bọn họ là bằng hữu sao? Giống như người phụ nữ này thế . " thôi, bạn đáng .Dì dẫn con rửa mặt nhé" Nghĩ đến đứa sợ người lạ, chủ động dắt tay của Ngải Đăng. Ngải Đăng nhìn về phía người phụ nữ nắm tay của mình, thực ấm áp, luyến tiếc bỏ ra. "Tiêu Tiêu cũng muốn rửa tay" bé nhảy dựng lên bắt tay còn lại của mẹ. "Nga, Tiêu Tiêu bảo bối mau đến đây để cha ôm cái nào" Từ lầu hai lao xuống người đàn ông mập mạp, bởi vì gấp, thịt bụng nhảy dựng nhảy dựng . "Khanh khách, Baby, rất ngứa nha" Loan Đức Hồng dùng râu chà chà con . " phải Baby, là cha nha!" Người đàn ông bất mãn vẻ mặt ủy khuất. "Khanh khách, Baby, Baby. . . . . ." Cười vui vẻ, hai gò má đỏ ửng giống như đóa Mân Côi *hoa hồng kiều diễm nở rộ. Đều nữ nhi là áo bông tri kỷ, chút giả, Loan ba ba sắp 50 tuổi mới được đứa con bảo bối như vậy, đương nhiên sủng thể rồi. Mà Loan Thần Thiên so với Tiêu Tiêu lớn hơn gần 15 tuổi, bình thường ai cũng để vào mắt, nhưng chỉ có em này. Nhìn thấy vợ mình nắm tay đứa bé trai, hai mắt Loan Đức Hồng đột nhiên phát sáng lên "Bạn của Tiêu Tiêu sao? đáng nha" Biểu tình khoa trương đem tất cả đều chọc cười. Bên trong trang hoàng ấm áp giống như bề ngoài, gió lướt qua, rèm cửa sổ lụa màu vàng nhạt theo gió giương , mùi hoa thanh nhã lan rộng trong bầu khí ấm áp này . Ngải Đăng yên lặng nhìn những người trong gia đình này hòa thuận và vui vẻ, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, nơi này cần mình lúc nào cũng phải bảo trì độ cảnh giác cao. " Cậu bạn ăn nhiều chút a, đến đây" Hà Thanh Lăng gắp miếng sườn đưa vào trong bát của Ngải Đăng. Ngải Đăng ngồi ở ghế, cũng nhúc nhích, hai mắt yên lặng nhìn đôi đũa bên cạnh bát. Hà Thanh Lăng có chút xấu hổ, nhìn sang chồng, đứa này vẫn chưa mở miệng chuyện, phải là câm điếc chứ? "Con biết, con biết" Loan Tiêu Tiêu hưng phấn đứng ở ghế trẻ , tay giơ muỗng vung lung tung “Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là biết dùng chiếc đũa". Ngải Đăng đột nhiên cứng lại, được tự nhiên nhìn phía Loan Tiêu Tiêu, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm tư mà hàng lông mày cau lại chặt. "Xem đó, dì quên mất a, dì Lưu à, đem dao nĩa đến cho vị khách của chúng ta" Thu xếp cho Ngải Đăng thay đổi dao nĩa. Dì Lưu là người nhà của Loan gia, là quản gia hồi môn theo bên Hà Thanh Lăng đến đây, Loan Thần Thiên cùng Tiêu Tiêu đều là tay dì Lưu nuôi lớn, mặc dù là người hầu, nhưng là người cả nhà đều đối đãi dì như người thân trong gia đình, ăn cơm đều là chung bàn. Thay đổi đồ ăn, Ngải Đăng rốt cục cũng bắt đầu cầm lấy dao nĩa, ăn uống thực nho nhã, giống Loan Tiêu Tiêu hai tay bóng nhẫy cầm lấy sườn, ăn ngấu nghiến. Ngải Đăng tao nhã lấy dao đem sườn cắt thành từng miếng , lại từng ngụm cẩn thận đưa vào miệng, mỗi miếng đều giống như đo đạc sẵn rất vừa miệng, dơ miệng. Loan Đức Hồng cùng vợ dò xét liếc mắt với nhau cái, có chút kinh ngạc, là dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được cách ăn uống lễ nghi hoàn mỹ bàn ăn như thế, đứa bé vẫn còn như thế biết giữ quy cũ như vậy, hoàn toàn cần ai nhắc nhở. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương hoàng tử của tôi, được ? Loan Thần Thiên thấy muội muội tò mò nhìn nam hài, miệng vẫn duy trì tư thế mở ra, bàn tay gắp miếng thịt đều quên đưa vào trong miệng. "Mắt xanh xinh đẹp, ăn cơm cũng đẹp nha" Loan Tiêu Tiêu híp mắt, cũng buông ra miếng sườn trong tay , học Ngải Đăng, dùng chiếc đũa đưa lên cái miệng miệng ăn. "Ha ha, Tiêu Tiêu cần bắt chước người khác nga, ăn từng miếng từng miếng mới ngon" Loan Đức Hồng gắp lên miếng gà chiên há miệng ngoạm cái, còn phát ra thầm tiếng vang. Ngải đăng lần đầu tiên đối với lễ nghi quý tộc từ trước đến nay mình học tập sinh ra nghi ngờ, tay lấy dĩa ăn cũng dừng chút. Kỳ cho dù động tác của Loan Tiêu Tiêu thực thô lỗ, nhưng hán tuyệt cảm thấy thất lễ, ngược lại cảm thấy bộ dạng ăn làm cho người tôi rất thèm ăn. "À, người bạn này, cháu tên là gì?" Hà Thanh Lăng rót cho Ngải Đăng ly nước cam, Tiêu Tiêu thích uống thứ này nhất. Ánh mắt Loan Tiêu Tiêu cũng sáng trông suốt theo dõi , ngươi mau , ngươi mau ! Loan Thần Thiên khẽ nhướng mày nhớ lại trong đầu, các cậu bé tuổi ở chung quanh đây bởi vì Tiêu Tiêu nên hầu như quen gần hết, nhưng dường như có cậu bé ngoại quốc này, và gần đây cũng nghe có bạn bè đến từ ngoại quốc a, nhưng nếu như phải ở trong khu vực này, vậy cậu bé này vào đây bằng cách nào? ! Môi mím chặc cái miệng nanh, Ngải Đăng có chút bất an, rất tự nhiên cụp mắt xuống, hỏi tên là muốn đưa trở về sao? "Khụ, ha ha, đứa này muốn cũng được a" Loan Đức Hồng ho tiếng, phá vỡ phòng xấu hổ. "Vậy em có thể gọi là Mắt xanh " Loan Tiêu Tiêu giống như chú mèo trộm được chú cá ngon, bướng bỉnh nở nụ cười. Ngải Đăng lời nào, cũng ai biết ở đâu, nên có lẽ đưa trở lại chỗ ban đầu chứ. Tắm rửa cho Tiêu Tiêu xong, Hà Thanh Lăng thấy Ngải Đăng ngồi đơn độc ghế sô pha, đại sảnh bởi vì ban đêm mà độ ấm rất thấp, cửa sổ còn mở ra, luồng gió đêm mát lạnh từ bên ngoài truyền vào, cả người Ngải Đăng đắm chìm ở trong thế giới chính mình, có vẻ tịch liêu mà đơn. "Buổi tối trời rất lạnh, con cùng dì lên lầu tắm nước ấm, hôm nay ở lại nhà dì ngủ đêm , được ?" Đưa chiếc áo ngủ trước đây của Loan Thần Thiên cho Ngải Đăng Lúc lên lầu, trong phòng Loan Tiêu Tiêu tràn đầy ánh sang ấm áp, nghe thấy thanh của Loan Thần Thiên kể chuyện cổ tích cho Tiêu Tiêu nghe. "Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng rậm. Các chú động vật bé mở đại hội thể dục thể thao, con thỏ , chú ngựa con, chú rùa con và cừu con đều đến đây, Lão cổ thụ gia gia bày ra cuộc thi chạy, ai chạy nhanh nhất, người đó chính là quán quân lần này. Chú rùa con phục, hỏi tại sao lại phải thi chạy, nên hẳn là thi bơi lội mới đúng . . . . . ." "Thần Thần, nhưng là chú thỏ con biết bơi lặn a" "Đúng vậy a, cho nên, con thỏ đồng ý . . . . . ." Ngải Đăng nghe thanh của cây chuyện xưa cũng mê mẩn, chưa từng ai trước khi ngủ kể chuyện xưa cho nghe, càng thêm ai quan tâm khi ở mình có đơn hay , tuy rằng khắp nơi trong phòng đều là người hầu, nhưng ai quan tâm mà có mục đích. Hà Thanh Lăng vào phòng tắm, phát Ngải Đăng chưa vào cùng, ra ngoài, Ngải Đăng ngơ ngác đứng trước phòng của Tiêu Tiêu, lắc lắc đầu, tiến lên nhàng ôm lấy . Sau khi tắm xong, Ngải Đăng nằm ở phòng khách giường, có chút ràng lắm, mình tại sao ở lại đây lâu như thế, khi mình mất tích quản gia có gọi điện thoại cho người kia hay ? Hay là tìm kiếm trong yên lặng, sau đó lại làm như hề phát sinh ra chuyện gì? Chăn rất dầy, thực ấm áp, vừa rồi Hà Thanh Lăng còn giúp dịch dịch góc chăn, thực cảm giác vô cùng mới mẻ, cảm giác được người quan tâm thực tồi. * * * * Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác được mặt ngứa , theo bản năng mở to mắt, đối diện trước mắt là đôi mắt to tròn đen láy của Loan Tiêu Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập đủ loại ánh sắng màu sắc, khuôn mặt nanh phóng đại trước mặt như sắp chạm vào cái mũi của . "HI, Mắt xanh, chào buổi sáng" Rốt cục chạm đến hang mi của Mắt xanh rồi, vừa cong vừa dài . Ngải Đăng mở to mắt chớp chớp, nhớ tới, ngày hôm qua theo bé này trở về, sau đó nằm ngủ ở chỗ này . "Mắt xanh, mặt trời sắp rọi đến mông rồi. Mẹ lưu làm bánh ga tô nướng rất ngon nha.” Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng lên, mẹ Mắt xanh còn ngủ, nên vội vã len lén chạy đến đây nhìn trộm Mắt xanh ngủ. Lúc ngủ, Mắt xanh thực xinh đẹp vô cùng, giống như tiểu thiên xứ ở giáo đường, thuần khiết trong sang. Tiêu Tiêu dắt tay của Ngải Đăng, Ngải Đăng do dự chút, cảm giác được xúc giác tay mềm mại cũng bỏ ra. "Chào buổi sang, các bảo bối, ngày hôm qua ngủ ngon , tiểu khả ái?" Ngải Đăng còn mặc áo ngủ trước đây của Loan Thần Thiên, nghe Hà Thanh Lăng nhiệt tình chào buổi sáng. gương mặt những đường cong cnwgs nhắc lạnh lung dần dầm mềm hóa xuống. "Mẹ, mẹ, Thần Thần đâu" Đón lấy ly sửa mẹ mới đưa đến cho mình, hớp ngụm váng sữa dính đầy miệng. "Ca ca cùng cha công ty sớm, đâu có giống chú mèo lười của mẹ đâu ." "Hừ, Tiêu Tiêu mới lười đâu, mẹ Lưu, con hôm nay dậy sớm này đúng hay " Kháng nghị mím mím cái miệng nanh, hôm nay vì cùng Mắt xanh chơi nên thức dậy rất sớm . "Ha ha, tiểu thư hôm nay biết điều , vẫn là chính mình mặc quần áo đâu" Tiêu Tiêu là Chị Lưu tay nuôi lớn, sớm đem cho rằng của mình thân tôn nữ giống nhau thương. Ngải Đăng lặng yên ăn bữa sáng, thực bình thường với món bánh mì và trứng gà ốp la cùng với ly sữa, nhưng so với ngày thường có đám người xúm xít hầu hạ xung quanh bàn đầy ắ thức ăn, ăn rất ngon. "Nhìn xem, em đúng phải , Mắt xanh, cơm nước xong, chúng tôi chơi cát được , có thể xây tòa lâu đài nha" Nhìn khuôn mặt nanh của Tiêu Tiêu đỏ bừng, khi nhếch miệng cười còn lộ ra mấy cái răng cửa rất thưa thớt, Ngải Đăng cũng có chút mong đợi, chơi trò chơi? Mình cũng có thể sao. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 3 Làm Hoàng Tử của em được ? Edit Quảng Hằng orange;Beta Lạc Lạc Tiêu Tiêu thích nhất là xây lâu đài cát, Loan ba ba liền tìm khu vực trống trải ở trong hoa viên, mua đống cát mịn để bé chơi đùa, ngày thường chỉ mình chạy đến đó chơi, nhưng hôm nay có Mắt Xanh đến cùng chơi với , hưng phấn đem toàn bộ công cụ ra. "Đây là xe xúc cát, đây là trung sĩ xẻng xúc cát, đây là đồng hồ cát, đây là ấm nước, còn có nga, những thứ này là khuôn dùng để đổ máy con vật , chơi vui lắm cơ.” Vừa vừa cầm lấy cái xẻng bắt đầu đào hố cát. Ngồi ghế nhìn đống cát trắng, Ngải Đăng nhìn tiểu nương ở trước mặt giống như chú bướm xinh xắn ngừng bay lượn xung quanh mình. "Muốn xây lâu đài cát, trước tiên đem ấm múc nước đến, đổ nước vào hố, trộn đều, sau đó bắt đầu xây thành, Thần Thần dậy em đó, thông minh " Nhìn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, lai tiếp tục cúi đầu vừa giải thích vừa làm. ra thế giới còn có trò chơi như vậy, Ngải Đăng nghĩ đến tất cả những đứa bé khác có lẽ cũng giống như đều bị giam trong thư phòng, học viết chữ, đọc sách. ra phải, ra còn có những người bạn khác giống như , vui vẻ như vậy mỗi ngày đều thong thả. "Này, này, này! Èm xây thành xong rồi, em muốn làm con thỏ canh giữ cửa thành để người xấu thể vào được" bé này luôn rất được, nhưng Ngải Đăng cảm thấy, Tiêu Tiêu lúc này, Tiêu Tiêu cười to thoải mái, Tiêu Tiêu vươn tay bé cho , Tiêu Tiêu bị đổ được chú thỏ khóc đứng lên , đây mới lạ thứ tốt đẹp nhất thế giớ này. Cảm thấy như có cái gì đó ở trong lòng hòa tan, tất cả mọi thứ này thực tốt đẹp, đẹp đến mức ngỡ như là mộng. "Lại đây chơi xây thành với em , thử xem được ?" Dáng vẻ cầu xin thực đáng thương, làm cho Ngải Đăng luyến tiếc vẻ mặt như thế tiếp tục xuất ở mặt Tiêu Tiêu, rốt cục hiểu được Loan Thần Thiên vì sao đối với bất đắc dĩ như vậy rồi, cái loại cảm giác muốn cưng chìu phát ra từ nội tâm này chiến thắng tất cả. "Ừm" Ngồi xỗm bên người Loan Tiêu Tiêu, nhìn cái xẻng tay bị nhét vào, khóe miệng lên tia tươi cười. "Ha ha, tòa thành xây đẹp lắm a! Rất đẹp đúng hay ?" Đặt mông ngồi ở cát, toàn thân Loan Tiêu Tiêu vô cùng bẩn , bím tóc buổi sáng mới chải gọn gằng cũng rối tung, dúm tóc nghịch ngợm dừng ở trán. Đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu lâu, chậm rãi đưa tay đem những sợi tóc lạc đó vén sang bên chút phân tâm lau quệt hạt cát mặt Tiêu Tiêu, làn da Loan Tiêu Tiêu rất trắng, trơn bóng giống như sữa. "Cám ơn, Mắt xanh" Đồng thời cũng vươn tay bé của mình, ở mặt Ngải Đăng lau loạn xạ, lại khiến cho hạt cát mặt càng ngày càng nhiều. "Mắt xanh, về sau chúng ta vào tòa lâu đài này ở có được , là Hoàng Tử, em là công chúa nha đúng hay " Đôi mắt to lóe lên tia sáng trông suốt nhìn, giống búp bê xinh đẹp. Ngải Đăng gật đầu mạnh, ánh mắt lộ ra nồng đậm ý cười. Cả ngày hai đứa bé đều ở trong hoa viên chơi đùa, Ngải Đăng tuy rằng vẫn hề mở miệng chuyện, nhưng đối với câu hỏi của Tiêu Tiêu luôn luôn đáp trả, khi nhìn chân gật gật đầu, khi trả lời "Ừm, đúng" . Hà Thanh Lăng tựa cửa sổ nhìn bé con cùng cậu bé vui vẻ tươi cười, cũng bị cuốn hút khóe miệng con cong, hai đứa bé này thực xinh đẹp tạo nên bức tranh sống động. Bậc làm cha mẹ luôn luôn hi vọng on của mình có thể vô ưu vô lự trưởng thành rồi, Tiêu Tiêu cần có phiền não, chỉ cần ở trong chở che của trai cùng ba mẹ vui vẻ khỏe mạnh như vậy là đủ rồi. Sắc trời dần dần tối sầm, gió bắt đầu thổi rồi, có hạt mưa mới hạ xuống, đem hai đứa bé vô cùng bẩn vội vã chạy về nhà, thay quần áo. "Thấy các con như vầy, giống như hai con chuột , con chuột thối thúi " Cười vỗ vỗ mông con , đem quần áo sach đưa cho Ngải Đăng thay. "Con mới phải con chuột đâu, con là tiểu công chúa, đúng hay , Mắt xanh?" "Đúng" Hà Thanh Lăng có chút kinh ngạc, cậu bé này thế nhưng lên tiếng, ha ha, cũng đúng, đứa đáng như thế làm sao có thể câm điếc chứ. Bên ngoài chuông cửa vang lên, Chị Lưu ra ngoài mở cửa. khí lập tức liền thay đổi, 30 người bảo vệ mặc u phục đen đem phòng vây xung quanh chật cứng, người nam nhân mặc u Phục thẳng tắp mang kính râm bước đến "Thiếu gia" hơi hơi cúi thân xuống, xưng hô cung kính làm cho Hà Thanh Lăng khẽ cau mày. Ngải Đăng khẽ gật đầu, thấy biểu tình mặt, nhưng hai nắm tay buông lỏng bỗng nhiên nắm chặt lại tiết lộ nội tâm tại phẫn nộ cùng bất an. "Các ngươi là ai? Nơi này chính là nhà riêng a " Hà Thanh Lăng tiến lên che chở hai đứa bé, ánh mắt hoài nghi liếc về phía người đàn ông mặc áo đen. Ngải Đăng quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu bởi vì bị kinh hách mà khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt mở to đầy sợ hãi, có chút đành lòng, quay đầu lại đối với người đàn ông nhìn như bình tĩnh đồng thời trong mắt lên tia oán hận. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 4 Edit Quảng Hằng Beta Lạc Lạc "Tôi theo các người, nhưng cho tôi 5 phút". Đây là thanh của đứa , tiếng Trung đúng chuẩn, nhưng ngữ khí lại thành thục giống như ông lão qua thông thạo chuyện đời. Người đàn ông suy tính lát, vung tay lên, người trong phòng nhanh chóng ra ngoài, giống như chưa từng xuất qua. Trong phòng trở nên yên lặng ngột ngạt giống như chết. Lần đầu tiên chủ động nắm tay lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu trong đôi mắt lên tia đành lòng, từ cổ gở xuống khối ngọc bội, bởi vì hàng năm mang theo, dây đeo có chút trắng bệch mài cũ rồi, nhàng mang vào cổ của Tiêu Tiêu. . Loan Tiêu Tiêu bật khóc sờ sờ ngọc bội, là ôn ngọc, ngọc bích lên ánh sáng xanh thuần khiết, giữa khối ngọc còn mang theo hoa văn màu đỏ như tơ máu, quấn quanh thành hình con rồng đỏ nằm trong khối ngọc xanh, rất sống động giống như có sinh mạng. “Ngải Đăng” Vuốt ve sợi tóc , nhàng mở miệng. "Mắt xanh tên Ngải Đăng sao?" luôn có thể đoán chính xác ý tứ của , cậu bé trai gật gật đầu. "Ngải Đăng, muốn rời sao?" Trước mắt là làn sương mù, nhận thấy được khí đúng, nắm chặt tay cậu hài mím môi , nhăn nhăn cái mũi, như muốn khóc lên "Đừng , Ngải Đăng" . Trở tay cầm bàn tay bé của , giang hai cánh tay ôm chặt lấy , tóc bị kéo tới hơi đau, Tiêu Tiêu quay đầu đối diện ánh mắt quật cường buồn bực của , nhớ mãi tia ấm áp cuối cùng này , đôi mắt xanh buồn bã trong như mặt nước hồ thu, trước mắt cảm giác mảnh hắc ám, giống như đêm khuya ở trời đông giá rét, chút ánh sang, tịch mịch như có sức sống. Sau cơn rét lạnh đến cực hạn Là nhiều vật ấm áp dễ cháy Nhưng là dập tắt Tại sao lại muốn đoạt giấc mơ duy nhất của Sau cơn chết lặng đến cực hạn Có loại hận ý dần dần từ trong máu sinh ra ra cuộc sống này thể dễ dàng quên được, trốn tránh cũng có tác dụng, chỉ có đối cùng chút ánh sáng ở đáy mắt Ngải Đăng bị dập tắt, hung hăng cắn răng xoay người rời . " được, Ngải Đăng, được " Từng viên, từng viên nước mắt từ trong hốc mắt trợt xuống, nắm chặc góc áo của Ngải Đăng, quật cường nhìn . Cậu bé nhanh về hướng cửa bất chợt ngừng lại, hít sâu hơi, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay bé của ra. Cuối cùng liếc nhìn cái, điên cuồng lao ra khỏi khu biệt thự, lên xe hơi chờ ở bên ngoài, xe lập tức rời , bị bám trận bọt nước. Hà Thanh Lăng ôm chặc tay con rốt cục buông ra, Tiêu Tiêu khóc chạy ra ngoài. "Ngải Đăng, Ngải Đăng" Nhìn đoàn xe xa , Tiêu Tiêu đuổi theo hét lên to. muốn Ngải Đăng , đồng ý làm Hoàng Tử của rồi , đuổi theo xe, vẫn chạy, bước chân nhắn vẫn chạy. Nếu Ngải Đăng thấy , có thể dừng lại hay , có thể ly khai hay ? "Ngải Đăng. . . . . . cần , Ngải Đăng. . . . . ." Rốt cục Loan Tiêu Tiêu té lăn đất, những hạt mưa vô tình dương dương tự đắc trút xuống ào ạt, quất vào thân thể bé của bé, đau ở trong lòng. "Ngải Đăng, Ngải Đăng, ô ô, Mắt xanh" "Ô ô, Mắt xanh, gạt em" Nước mắt rơi đầy khuôn mặt tinh xảo mềm mại . Tôi là đứa bé khi cảm thấy mệt mỏi nhìn lên trời cao Nhìn ánh mặt trời mềm rủ xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ kia. Nhìn tới vết đau nhức, nhìn tới trong mắt ngấn đầy nước mắt. Tôi chờ , nếu còn nhớ . Muốn tôi nhớ lại như thế nào, này đây là chuyện lâu tôi nghĩ đến. Im lặng trầm mặc ngồi xổm đống cát lời. Tôi nghĩ đến. Trong cơn hoảng hốt, trong nháy mắt, chúng tôi cứ như vậy cúi xuống già . ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Page 1 of 15 1 ← 2 3 4 5 6 → 15 Next >
Thông tin truyện Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Vì một khi đã yêu nhau thì tất cả trong mắt họ đều sao anh lại yêu em đến như vậy, tại vì em có một sức hút mãnh liệt khiến anh phải điên đảo…. Xem thêm
mắt xanh mê hoặc